Trong cái cơn chống chếnh vì xa em, tôi ít ở nhà hẳn, sợ ở nhà lại nhớ đến em nên cả ngày cứ loanh quanh mấy quán cafe rồi nốc đến no bụng.
Mới 7 giờ tối Chị Hạnh đã nhắn tin cho tôi:
– Nhóc! Ở đâu đấy?
– Em đang ngồi cafe, chị ăn tối chưa?
– Rồi, hôm nay liên hoan với các thầy cô trong bộ môn, nhóc ăn chưa?
– Rồi chị – (Sáng giờ không ăn gì mà có muốn ăn đếch đâu)
– Ơ… thế không mời chị uống à? Uống tham mặt đầy mụn cho xem.